1.000 cô gái thì có đến 999 cô đều đã từng một lần e ấp nhìn một chàng trai nào đó rồi ấp ủ hy vọng: “Chắc anh ấy cũng yêu mình thôi”. Nhưng qua bao nhiêu năm thanh xuân chờ đợi, cô mới vỡ lẽ ra anh ấy có yêu mình đâu cơ chứ…
Bạn biết không, đó không hẳn là tình đơn phương. Rõ ràng anh cũng đã mấy lần đi chơi cùng, cũng “vài lần đón đưa”, cũng “Chúc em ngủ ngon”, cũng lo lắng cho bạn một cách tinh tế dịu dàng nhất, cùng nhau cười hả hê trong rạp, ấy thế nhưng chưa một lần tỏ tình để mình mãi ôm ấp một hy vọng. Quả thật sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như ôm trọn tình yêu… rồi bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.
Một cô bạn thân của tôi dành trọn 10 năm thanh xuân để chờ đợi một anh chàng đi du học ở nước Mỹ xa xôi. Anh tốt nghiệp, anh đi làm, anh nói anh còn phải đón ba mẹ sang trước rồi mới nghĩ đến chuyện lập gia đình. Cô cứ chờ đợi mãi. Cô cứ tự huyễn hoặc về mối tình đầu thời học trò, sẽ không ai hiểu cô, yêu chiều cô như anh ấy. 18 tuổi, 20 tuổi, 24 tuổi rồi 27 tuổi, những cột mốc quan trọng nhất cuộc đời người con gái cứ thế qua đi.
Bao nhiêu kẻ đón người đưa cô cũng khước từ. Bao nhiêu anh chàng nhắn tin hò hẹn cô cũng đều dứt khoát: “Cô đã có người yêu rồi!”. Cô luôn tuyên bố phụ nữ độc lập là tốt đẹp nhất chỉ để che dấu khao khát được ở gần bên một-người-yêu-phương-xa. Cho đến khi cô tròn 28 tuổi, anh bẽn lẽn nói rằng: “Anh kết hôn đây. Em hãy sống tốt nhé”. Là sao? Ừ thì dĩ nhiên anh phải lựa chọn một cô du học sinh cho bằng vai bằng vế, cô ấy còn là con của một ông Chủ tịch nữa cơ mà… Tin nhắn cuối cùng cô nhắn cho anh: “Tôi chỉ mất đi một người không yêu tôi. Còn anh thì đã mất đi một người yêu anh bằng tất cả những gì người đó có. Chúc hạnh phúc!”.
Có người đã từng miêu tả cái cảm giác “người ta mỉm cười từ chối mình” rằng là: “Giống như miếng xương cá hóc ở cổ cuối cùng cũng trôi xuống, nhưng lại kéo xước một đường dài rướm máu trên thực quản, mùi máu xộc lên từ họng khiến bạn cau hết cả mày, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài uống từng ngụm từng ngụm nước với hi vọng sẽ hòa tan nó”
Tôi đã từng đọc tác phẩm có tựa đề “Nothing ventured, nothing gained” ( dịch nôm na là: “Được ăn cả, ngã về không”) của tác giả Fabian Dattner , trong trang sách ấy, ông đã cho rằng: Việc dũng cảm yêu một người rồi bị từ chối cũng không là vấn đề lớn. Bên cạnh đó, ông còn chứng minh: “Số người chọn chấp nhận việc có thể bị từ chối trong tình yêu thay vì bỏ lỡ cơ hội có được hạnh phúc nhiều hơn số người chọn phương án ngược lại”.
Chúng ta chẳng có gì sai khi quyết định nếm thử hương vị chua, chát, đắng cay, ngọt bùi của tình yêu. Có điều nếu người ấy chưa phải là một nửa thực sự dành cho bạn, đừng tiếc nuối. Con đường tìm kiếm hạnh phúc của bạn vẫn còn ở phía trước.
Chẳng có ai bảo rằng bị từ chối là dấu chấm hết hạnh phúc của cuộc đời bạn. Đó chỉ là một nỗi buồn tạm thời chứ nào có thể làm đóng băng cả tâm hồn. Nhất là lòng tự tôn, tự trọng của một cô gái là vô cùng lớn. Tại sao lại không dành thời gian bản thân chăm sóc và yêu thương bản thân mình trước khi một nửa phù hợp xuất hiện?
Khi đã nhận ra người ấy không thuộc về mình, trái tim dù có sứt mẻ đến đâu, tổn thương đến chừng nào cũng phải học cách vượt qua và tiếp tục cuộc sống mới tốt đẹp của riêng mình. Đã mất đi nhiều cơ hội cũng chỉ vì đặt niềm tin không đúng chỗ, tình yêu chân thật thì không bao giờ có lỗi, việc đầu tiên là tự nhủ “còn rất nhiều cá ở ngoài đại dương bao la kia”. Và nhớ nhé các cô gái của chúng tôi, bạn xứng đáng được yêu thương, được hạnh phúc, chẳng nên vì bất cứ ai mà đánh mất bản thân mình.
1.000 cô gái thì có đến 999 cô đều đã từng một lần e ấp nhìn một chàng trai nào đó rồi ấp ủ hy vọng: “Chắc anh ấy cũng yêu mình thôi”. Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta đều đã ít nhất một lần yêu đơn phương, đúng không nào?
Đừng bao giờ tự trách bản thân nếu yêu đơn phương một ai đó bởi bạn có nhận ra rằng khoảng thời gian ấy đã mang đến cho bạn nhiều cảm xúc tuyệt vời hay không? Và quan trọng hơn hết, một khi nhận ra mối tình yêu đơn phương đó khiến bạn đau khổ, tổn thương, bạn hãy mạnh mẽ vượt qua và tiếp tục cuộc sống của mình nhé.
DINH LUC